Chuyện thần kỳ chốn biên phòng*

Yêu rừng, yêu tiếng tắc kè

“Tắc kè, tắc kè”. Tiếng kêu giữa rừng vắng nghe nỉ non tha thiết, như gọi nhau, tìm nhau. Mỗi lần nghe tiếng kêu ấy, các chiến sĩ biên phòng lại nhìn nhau cười vui và nhại “bắt về, bắt về”. Vì đã có đôi lần Đội tuần tra lần theo hướng có tiếng tắc kè kêu mà phát hiện ra nơi tội phạm hút hít, cất giấu ma túy. Đó là chuyến tuần tra mới đây, khi đến gần một hang đá giáp biên thì các anh nghe tiếng tắc kè kêu nhiều. Rồi 2, 3 con cùng chạy vào hang đá. Thấy hiện tượng lạ thường, các anh sục vào hang. Thì ra hang đá nhỏ, ẩm ướt này có dấu vết người ẩn trú. Lớp lá cây “lót ổ” nằm còn nguyên nhưng đã héo khô. Dưới lớp lá ấy có thạch sùng, gián, các loại côn trùng nhỏ trú ngụ. Và, đặc biệt nhiều dấu vết hút, hít vẫn còn… Ở vài hốc đá vách hang, những chú tắc kè thè dài lưỡi liếm màng da trong suốt che mắt nhìn ra (tắc kè không có mi mắt, chỉ có màng da che mắt).

Đội trưởng Trần Văn đứng im quan sát hang đá. Anh nhớ trong một cuốn truyện viết về người lính biên phòng, đã nói tới… Ở một bản Hà Nhì trên chót vót biên cương ngày nào còn có nhiều người nghiện hút thuốc phiện. Quanh nhà những người đó, con gà ngửi hơi thuốc cũng say lừ đừ. Nó luôn mồm kêu “túc tục, túc tục” như giục giã người nghiện “hút đi, hút đi” để nó được ngửi mùi thuốc. Và, những con tắc kè, thạch sùng từ rừng rủ nhau về “làm khách” cũng nghiện luôn. Chúng cứ quanh quẩn trên mái nhà, nép trong các xó vách chờ người nghiện hút… Thế thì những con tắc kè, thạch sùng ở đây chắc là đã quen hơi ma túy. Đội tuần tra sục tìm các hốc đá, ngách đá trong hang. Các anh đã thu được những bánh hêrôin còn rõ nhãn hiệu “Sư tử vàng” bọn tội phạm chuyển từ Tam Giác Vàng xuyên biên giới về giấu ở đây. Điều phát hiện mới nữa, lần đầu các anh nhìn thấy tắc kè cắn rách vỏ bao gói để “nhấm nháp”... hêrôin.