Kẻ cắp gặp bà già

Nhị Thủy là một tên ăn cắp, chiều nay hắn mò đến tiểu khu Hạnh Phúc.


Hắn biết người thành phố bận công tác, hiện tại trong nhà chắc chắn không có người. Thế là hắn đến gần một gia đình. Nào ngờ khẽ chạm vào, cửa đã mở. Thì ra chủ nhà này là một người ruột để ngoài da, quên khóa cửa.

Nhị Thủy rất sành nghề, sau khi vào nhà, hắn mở tủ lạnh trước, lấy côcacôla, ngồi uống trên xôpha. Sau đó hắn mở tivi, cố ý chỉnh âm thanh thật to.

Vừa nốc hết lon côca, cửa phòng chống trộm cắp có tiếng động, một bà già ngáo ngáo ngơ ngơ thò đầu vào. Trước cơn nguy cấp, Nhị Thủy bình tĩnh hỏi:

- Bà tìm ai?

Bà lão ngẩn người, hỏi:

- Cậu là Nhị Trụ phải không? Nhanh gớm nhỉ, đã lớn bằng ngần này rồi? Nếu gặp trên phố, mợ không nhận ra cháu. Hôm qua chẳng phải cậu cháu gọi điện cho mợ bảo tối nay cháu mới đến cơ mà, sao lại đến trước?

Bà lão lại nói:

- Cậu cháu đã chuẩn bị sẵn năm vạn đồng, mợ ngại hiện nay trời nóng quá, đang chuẩn bị lát nữa mát mẻ ra ngân hàng lấy cho cháu.

Nhị Thủy mừng thầm, nghĩ "đã đâm lao phải theo lao".

Bà lão hỏi hết chuyện này sang chuyện kia, Nhị Thủy trả lời rất trôi chảy.

Bà lão tìm sổ gửi tiết kiệm, chuẩn bị đi ngân hàng, bảo Nhị Thủy ngồi nhà chờ. Nghe xong, Nhị Thủy vội đứng lên nói:

- Mợ ơi, mợ tuổi cao, một mình đi lấy tiền không an toàn cho lắm, để hai mợ cháu cùng đi vẫn hơn.

Bà lão bảo:

- Cũng được!

Ra khỏi nhà, bà lão ngẩng nhìn trời nói:

- Trời lại tối sầm vào rồi, nói mưa là mưa liền, mấy bao xi măng để dưới gác cậu cháu thuê người chở về, nếu bị dầm nước mưa sẽ phải bỏ đi hết.

Nhị Thủy tỏ ra ngoan ngoãn:

- Mợ ơi, mợ hãy nghỉ một lát, để cháu vác mấy bao xi măng lên cho.

Hình minh họa: Lê Tâm

Hắn "bịch bịch bịch" chạy xưống gác, vác bao xi măng 50kg đi lên. Hắn vác rất khỏe, nghiến răng nghiến lợi chưa đầy ba mươi phút, sáu bao xi măng đã vác hết lên gác 5. Mệt thì mệt song nghĩ đến năm vạn đồng sắp vào tay, lòng sướng rơn như mở cờ.

Bà lão ái ngại nhìn Nhị Thủy. Hai người cùng xuống gác. Nào ngờ vừa xuống gác, bị một người đàn ông chặn lại:

- Bà ơi, bà sai người vác sáu bao xi măng phải không?

Bà lão đáp:

- Phải, tôi sợ trời mưa, vừa may có thằng cháu ngoại đến, tôi đã bảo cháu vác giúp cả lên gác.

Người đàn ông nhăn nhăn nhó nhó:

- Bà ơi, nhầm rồi, xi măng ấy của tôi. Tôi chuẩn bị chiều nay dùng để sửa nhà

- Té ra đã nhầm - Bà lão nói - Thế này nhé, chờ xi măng của tôi đến trả lại ông không được sao?

Người đàn ông không đồng ý:

- Không được, thợ của tôi đến rồi, như thế chắc chắn sẽ lỡ việc.

Nhị Thủy vừa nghe đã hiểu, sáu bao xi măng này không vác xuống, không thể đi ngân hàng. Hắn nghiến răng nói:

- Không sao! Cháu lại vác xuống vậy.

Nói rồi, không để mất thời gian, hắn vội vàng quay đầu vác xi măng xuống gác.

Cuối cùng, sáu bao xi măng lại từ gác năm vác xuống hết. Nhị Thủy mệt bở hơi tai, tay chân mềm oặt, thở hổn hà hổn hển, ngồi bệt xuống bậc cầu thang, không đứng lên được. Nhưng nghĩ đến năm vạn đồng toàn thân như lại được thư giãn.

Nhị Thủy cắn răng định đứng dậy lên gác, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vào lưng. Khi quay người lại nhìn, hắn bỗng hồn bay phách lạc: Hai viên cảnh sát đang đứng đằng sau.

Một viên cảnh sát nói:

- Chúng tôi nhận được tố giác của một bà lão, có một kẻ cắp vào trong nhà, hiện đang vác xi măng… Đó chính là cậu. Vừa giờ tôi đã để ý đếm, 6 bao xi măng đã vác xong, bây giờ cậu hãy đi theo chúng tôi.

Nhị Thủy như chợt tỉnh con mê, thì ra hắn đã bị bà lão chơi khăm một vố.

Viên cảnh sát vừa khóa tay Nhị Thủy, vừa nói:

- Cậu có biết bà lão này làm gì không? Công an lão thành về hưu đấy. Bao nhiêu kẻ lợi hại đều chết đứng trong tay bà, đùa cợt một kẻ cắp oắt con như cậu chẳng phải quá ngon!

Vũ Hoan dịch

Theo Văn Nghệ Công An

Tiểu My (Trung Quốc)