Thơ - Thơ Quang Chuyền

Quang Chuyền là một nhà thơ  thời chống Mỹ. Thơ anh nhiều tình cảm đồng quê, đồng đội, có một chất riêng  không lẫn với những nhà thơ chiến trận khác. Đó là những gì níu giữ anh lại với  quê nhà: một mối tình dang dở chăng, một tình yêu quê với những người thân, bạn  bè cũ… H.V xin giới thiệu một số bài thơ của anh.


Nơi ấy... lòng rừng

 

Nơi ấy bây giờ xanh lá

Đất mờ dấu tích ngày xưa

 

Nơi ấy lặn sâu ký ức

Lấp vào ngày nắng, ngày mưa

 

Nơi ấy có chi vương lại

Họa chăng chiếc dép lẻ đôi

 

Nơi ấy khuất trong tê tái

Họa chăng vài mảnh xương rời

 

Nơi ấy bóng mây còn nhớ

Lửa đêm khói đạn thiêu trời

 

Nơi ấy dáng cây còn nhớ

Xác người, xác mảnh trăng rơi…

 

Nơi ấy không gì để mất

Lắng sâu thăm thẳm cõi người!...

 

Bến xưa

 

Thuyền xưa đậu ở bến này

Người xưa chèo lái đưa ngày qua sông

 

Mái chèo khuấy đục hừng đông

Mẹ tôi sang chợ gánh gồng tiếng rao

 

Dòng sông có tự khi nào

Ai đem trăng khuyết neo vào bến quê

 

Tôi đi từ bấy chưa về

Thành ra lỗi một lời thề với sông

 

Người xưa thì đã theo chồng

Còn đâu đò chở những dòng ca dao

 

Cầu vồng bắc nối chiêm bao

Bến sông từ ấy khuất vào dòng sông

 

Tôi tìm bến cũ, người không

Chỉ nghe sóng vỗ phập phồng bãi xa…

 

Chuyện kể của người lính đảo

 

Anh chẳng biết đâu

Lính đảo chúng tôi có nhiều chuyện lắm

Ở cái nơi tạm gọi là xứ lính

Lính tạo nên làng, lính dựng thành quê

Ở cái nơi đi, về

Đi gặp nước và về gặp đá

Ở cái nơi vui vầy với cá

Cá vây quanh mình, cá lội vào mơ

Ở cái nơi nước dội dư thừa

Nước uống, nước ăn lúc nào cũng thiếu

Ở cái nơi lấy mây làm chiếu

Lấy gió làm lời, lấy sóng hát tình ca

Anh có hình dung ra

Có lúc bát cơm lẫn vào sạn cát

Biển thì mặn, bữa cơm lại nhạt

Cọng rau xanh, xanh lại tóc người

Bọn chúng tôi chia nhau nụ cười

Chia đắng thuốc, chia vui buồn sống, chết

Một đoạn đời ví như phiên trực gác

Cảnh giới sao trời, canh giữ mưa rơi…

 

Anh muốn tìm chúng tôi

Xin cứ lấy sao trời định hướng

Xin lấy đá làm bệ tì tưởng tượng

Xin tình yêu ở chỗ chẳng đông người

Xin hãy đo giọng cười

Bằng điệu cười của sóng

Đất thì hẹp, biển trời quá rộng

Đường chân trời là đường lính thường đi

 

Có nhớ chúng tôi hãy nhìn sao khuya

Anh sẽ thấy khoảng trời cần gặp

Biển mượn hải đăng làm mắt

Mắt biển, mắt người trùng khớp nơi tôi

Thư về đây phải vượt gió trời

Nhòe nét chữ đâu nhòe tình người gửi

Bọn chúng tôi thường nói:

Yêu, ghét, xa, gần đâu phụ thuộc đường đi…

Chuyện biển, chuyện người đầy ắp thế kia

Biết kể nhau nghe bao giờ mới hết.

QUANG CHUYỀN