Thơ Tuân Nguyễn

Nhà văn Trần Phương Trà đã làm một nghĩa cử là sưu tầm và công bố những bài thơ của Tuân Nguyễn. Một anh bộ đội Cụ Hồ thời kháng Pháp, một giáo viên Văn trường Học Sinh Miền Nam, một biên tập viên văn nghệ của Đài Tiếng Nói Việt Nam… Và rồi một “tai nạn nghề nghiệp” ập đến, cắt đứt anh với cuộc sống bình thường mà anh yêu quý thiết tha trong vòng 9 năm! Anh yêu thơ, yêu Ánh sáng và phù sa của Chế Lan Viên, yêu Lửa thiêng của Huy Cận, quý bạn bè và hi vọng, hồn nhiên, ngây thơ nữa… Và anh gặp số phận của các nhân vật Dôtxtôiépxki, thiên tài mà anh ngưỡng mộ…

… Trở lại cuộc đời và kết nối với nhà thơ Phương Thúy, sống ở Thành phố Hồ Chí Minh, anh dịch sách, mưu sinh, xây lại cuộc đời… Nhưng một tai nạn đã cướp anh đi… để lại trong mọi người bao tiếc thương đối với một con người nhân hậu, tài hoa, nhiệt thành…

Tạp chí Hồn Việt xin giới thiệu một số bài thơ của anh Tuân Nguyễn trích từ tập Nhớ Tuân Nguyễn (Nxb Hội Nhà Văn – 2008).

Gửi người đồng hương

Tặng Thanh Hải

Đúng là tiếng nói sông Hương
Nghe sao tha thiết dễ thương lạ lùng
Mẹ sai anh viết phải không?
Cho con mẹ biết đỡ trông tin nhà
Lời thơ anh đó thiệt thà
Chen bao nhiêu tiếng ruột rà địa phương
Tiếng này Vĩ Dạ Kim Luông
Tiếng này Hòa Mỹ, Thanh Lương ngọt ngào(1)
Cơ hồ có nỗi dạt dào
Mái nhì mái đẫy len vào trong thơ
Phải rồi Huế vẫn như xưa
Mùi hoa chung thủy bao giờ nhạt phai?
Tà áo tím mái tóc dài
Con đò hai mũi cong hoài nhớ thương(2)
Tình người soi nước quê hương
Trong như lời mẹ vẫn thường ru con
Đẹp như màu lá cờ son
Tám năm còn hát véo von giữa lòng
Cảm ơn anh rất mặn nồng
Thay tay mẹ viết đôi dòng thăm tôi
Trong thơ anh Huế sáng rồi
Bóng người cầm súng trên đồi như tranh

1962


Bên bờ sông Hương.

Nghe nhạc Johann Strauss(3)

Sóng sông Hồng bỗng xanh màu Đa-nuýp
Nhạc bồng bềnh trôi tới các vì sao
Trời lung linh khẽ chao mình theo nhịp
Những con người nước lạ phải lòng nhau

1962


Tượng của Nhạc sĩ Johann Strauss.

Thơ mời bạn bè ngày cưới

Quá nghèo nên tạm thế này thôi
Đâu dám làm cho khác mọi người
Thiếu rượu vì say tình nghĩa bạn(4)
Không hoa, mong hiểu vợ chồng tôi
Bao năm ngoảnh lại tay hoàn trắng
Một sáng nhìn lên miệng hé cười
Thiếp báo là thơ – giờ gửi tới
Xin mời, có dịp đến nhà chơi.

Hà Nội, ngày 25/12/1974

Đăng trong Thơ miền Trung thế kỷ XX
(Nxb Đà Nẵng – 1995)


Kéo chài trên sông

Gửi Phương… Đại học Bách Khoa

Nếu anh đi có lâu về
Thì coi như trước chưa hề quen nhau
Em đừng ái ngại mai sau
Thủy chung có nghĩa gì đâu chữ này
Cũng đừng em nhé thơ ngây
Bao nhiêu kỷ niệm chất đầy mãi thêm
Ưu phiền chẳng chịu lãng quên
Để cho quá khứ ngự trên vai gầy
Giá như trong lúc viễn hành
Qua khung cửa sổ thoáng nhìn thấy anh
Rồi tàu vun vút lao nhanh
Bóng anh hòa giữa màu xanh cuộc đời
Vui nhất những lúc em cười
Mong em giữ mãi rạng ngời nét xưa
Mong em nhiều nắng ít mưa
Như mong chim én sớm đưa vui về
Nhưng mong sum họp bạn bè
Đi tìm hạnh phúc chớ hề quên anh.

Tháng 10/1966


Chiếc nón bài thơ


1

Những địa phương nổi tiếng ở Huế và Thừa Thiên.

2

Con đò ở Huế thường có hai mũi cong lên.

3

Nhạc sĩ Áo, tác giả bản nhạc “Sông Đa-nuýp xanh”.

4

Bản của Nguyễn Thị Điều: vì tin tình nghĩa bạn.